SINH NHẬT NÀY CON LẠI NHỚ SONG THÂN.
Thể song thất lục bát, khoán thủ xuyên tâm.
***
Dù xuôi ngược MỘT sương hai nắng
Vẫn bằng lòng ĐỜI chẳng phân vân
Tháng năm CƠ thể yếu dần
Mẹ hiền sớm tối CỰC thân nghẹn ngào
Người vất vả NUÔI bao mộng ước
Chỉ mong sao CON được học hành
Trông chờ NGÀY sẽ rạng danh
Muốn cho cuộc sống TA thành đạt thôi
Qua thuở bé KHÔN rồi bươn trải
Kể từ khi LỚN mãi bưng biền
Bất ngờ MẸ đã quy tiên
Về nơi cực lạc CÒN niềm xót xa
Nhanh chưa kịp NỮA là chậm trễ
Chữ hiếu ân ĐÂU thể làm tròn
MỘT ĐỜI CƠ CỰC NUÔI CON
NGÀY TA KHÔN LỚN MẸ CÒN NỮA ĐÂU
Ghi tạc dạ CÔNG đầu mãi nhớ
Tuổi ấu thơ CHA chở che mình
Lo gồng GÁNH để mưu sinh
Miếng cơm manh áo NẶNG tình lắm thay
Giờ thật khó GIÃI bày tâm ý
Có trưởng thành DẦU nghĩ thấu hơn
Thế nhưng CHƯA hết tủi hờn
Không còn phụ mẫu ĐỀN ơn nỗi gì
Lúc còn sống TRẢ đi đừng đợi
Kẻo muộn màng HIẾU với song thân
Dù cho VÙI dập vạn phần
Làm người phải khắc SÂU ân nghĩa này
Rời trần tục ĐẤT thay chiếu đắp
Xuống âm tào RỒI gặp được đâu
CÔNG CHA GÁNH NẶNG GIÃI DẦU
CHƯA ĐỀN TRẢ HIẾU VÙI SÂU ĐẤT RỒI.
Thanh Hải