Ngày xưa, mẹ là cô gái đẹp nhất nhì ở cái làng quê nghèo nàn lạc hậu đầy phong tục cổ hủ và trọng nam khinh nữ ấy, học xong, thay vì đi biên chế như bao bạn bè cùng trang lứa, mẹ chọn lối rẽ lấy chồng mong yên bề gia thất. Bố là anh thợ mộc tài ba con nhà nghèo, mẹ nói ngày đó bố xấu trai lắm, không được đẹp như bây giờ đâu. Duyên số đưa đẩy khi mẹ đồng ý làm vợ bố, dẫu xung quanh có hàng chục anh đẹp trai giàu có đang tán tỉnh đêm ngày.
Từ một cô gái đẹp với suối tóc dài đen láy và hàm răng trắng đều tăm tắp trở thành chị dâu của 7 đứa em đang tuổi mới lớn con nhà nghèo, thật chẳng dễ dàng chút nào. Đến bữa ăn, mẹ xoay vòng xới cơm cho 10 người xong, đến phần mẹ thì trong nồi chỉ còn vài miếng cháy, đó là chưa kể 3 đứa em út của bố đang tuổi lên 5 lên 7 phải tắm rửa vệ sinh chăm bón hàng ngày. Sinh đứa con đầu lòng, mẹ nhanh chóng tàn phai nhan sắc, rồi lần lượt thêm 4 đứa con nữa ra đời, cô gái tuổi đôi mươi trắng hồng thơm phức biến mất khỏi cuộc đời mẹ. Năm tôi lên 10- mẹ mới 37 tuổi- tôi nhớ rất rõ mẹ gầy mòn và già nua như bà cụ 60 tuổi thời nay.
Mẹ không được lòng nhà chồng. Bố chồng đánh đập, em út coi thường dù mẹ đã cố gắng rất nhiều. Người chồng bất lực đứng ở giữa không dám bênh vợ. Những trận đòn roi cứ thế giáng xuống cuộc đời cô thôn nữ xinh đẹp ngày nào. Lòng mẹ trào lên bao uất hận bởi mẹ bước vào nhà chồng như một bông hoa kiêu hạnh với tất cả tận tâm chăm sóc, vậy mà giờ đây đổi lại, mẹ tàn tạ như tàu lá héo rũ. Mẹ nghĩ rằng, cả đời mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho gia đình này, nhất là bố chồng, khi ông đuổi mẹ ra khỏi nhà lúc đứa con thứ 2 sắp chào đời, cực chẳng đã, mẹ dựng túp lều ở bờ ao để làm ổ sinh con.
Vậy mà 45 năm sau, ông ốm nặng rồi mất. Mẹ là người tất bật ngược xuôi lo tang phó và khóc tiễn ông trong nghẹn ngào bằng một bài thơ do mẹ tự sáng tác. Bài thơ tuy đơn sơ mộc mạc, không vần không điệu, nhưng đó là tất cả nỗi lòng mẹ giành cho ông với lòng thứ tha sâu sắc nhất.
Có lẽ, sau những va vấp của cuộc đời với những thăng trầm trong kiếp nhân sinh, mẹ nhận ra sự sân hận chỉ làm ta thêm đau khổ muộn phiền. Tha thứ cho ông, chính là mẹ đã tha thứ cho chính mình, là cởi bỏ đi những khổ đau hận thù mà mẹ đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên được. Lòng mẹ hân hoan đến lạ, như vừa bỏ đi một tảng đá đè nặng trên đôi vai suốt mấy chục năm qua.
Comments on “Cởi Bỏ Sân Hận”