Tiết trời những tháng cuối năm ở Sài gon se se lạnh, đường xá đông đúc kẻ ngược người xuôi, sự vồn vã của những ngày cuối năm càng làm Hoa thêm chạnh lòng nghĩ tới tết, hẳn là cha mẹ già đang mong ngóng tết đến con về tề tựu bên nồi bánh chưng, ấy vậy mà…
Ngày xách ba lô từ biệt cha mẹ vào Sài Gòn kiếm sống, Hoa hứa hẹn tết sẽ về, sẽ cùng mẹ chuẩn bị tết thật tươm tất, sẽ cắm những bình hoa thật đẹp, sẽ mua trái cây ngon nhất dâng lên tổ tiên.Hoa chắc nịch sẽ về, nhất định sẽ về.
Công việc cuốn Hoa đi được 5 tháng thì dịch covid bùng lên mạnh mẽ, công ty tạm đóng cửa cho nhân viên nghỉ không lương, Hoa lay lắt sống trong chờ đợi rằng dịch sẽ sớm yên ổn, cô sẽ lại thực hiện giấc mơ của mình. Chờ đợi và chờ đợi, mãi 6 tháng sau, khi số tiền giành dụm được đã cạn kiệt, tiền thuê nhà còn chưa đóng đủ, Hoa mới được đi làm trở lại. Nhẩm tính số tiền lương chỉ đủ chi tiêu cá nhân và trả tiền nhà,kg còn đủ tiền mua vé về quê, Hoa buồn lòng nói dối cha mẹ rằng mình phải tăng ca, không thể về được. Mẹ nghe điện thoại xong chỉ ừ 1 tiếng rồi tắt máy đi, Hoa hiểu mẹ đang như thế nào.
Khi mọi người xung quanh đang náo nức để trở về quê ăn tết, Hoa lặng lẽ dọn dẹp lại căn phòng 9m vuông của mình, mua 1 ít đồ ăn dự trữ và ngồi khóc. Cô nhớ lại lời hứa của mình với cha mẹ, cô nhớ ngôi nhà nhỏ, nhớ lũ trẻ quanh xóm và nhớ không khí xuân nơi quê nhà.
Đêm giao thừa, Hoa ngồi khép mình nơi góc tối nhìn lên bầu trời tối đen, lâu lâu lại có tiếng pháo điện tử bắn lên sáng cả một vùng, nước mắt cô lã chạ rơi rớt trên vạt áo mới cô được mẹ mua cho năm ngoái. Không gian vắng lặng của khu nhà trọ khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhấc bước đứng dậy đi lang thang xuống phố.
Đường phố Sài Gòn đêm giao thừa khác hẳn vùng xã miền Trung nơi Hoa được sinh ra. Phố xá vẫn tấp nập, hàng quán vẫn bán sáng đêm, từng cặp đôi dìu nhau tíu tít đi hái lộc đầu năm. Lâu lâu một vài người đàn ông đi qua ngoái lại nhìn Hoa, có lẽ họ cảm thương cho cô chăng, hay họ tội nghiệp cho sự cô đơn của cô? Giữa chốn đông người, cô chẳng một người thân.
Hoa ghé vào bên đường mua một chai nước ngọt, cô hy vọng cả năm cô sẽ hái được quả ngọt, để tết tới cô sẽ được về bên cha mẹ của mình.
Tết của kẻ tha phương cầu thực, chỉ những ai trải qua mới hiểu được cảm giác đau đớn, dằn vặt và cô đơn .